Biến Hình - Морган Райс 2 стр.


Cô bước tới chỗ cậu ta. Tránh né, không dám nhìn trực diện vào mắt—một cậu trai với đôi mắt to màu xanh lam, ánh mắt rạng ngời—nhưng cô không cưỡng lại được.

Cậu ta quả có sức hút lạ thường. Một nam sinh có làn da ôliu mịn màng—cô không đoán được cậu ta là dân Da đen, Tây Ban Nha, Da trắng, hay người lai nữa—nhưng cô không thể ngừng chú ý làn da mềm mại và mịn màng đó, đường nét đẹp đẽ từ chiếc quai hàm như tạc tượng của cậu ta; mái tóc nâu ngắn, dáng vẻ dong dỏng. Có nét gì đó đầy cuốn hút từ cậu ta, khác hẳn mọi thứ nơi này. Với dáng vẻ thư sinh mong manh, cậu ấy giống như một anh chàng nghệ sĩ.

Cô bị cuốn hút mạnh mẽ bởi một chàng trai, điều không thường thấy ở cô. Cô từng chứng kiến lũ bạn mình đắm say trong tình ái, nhưng không tài nào hiểu nổi. Cho đến bây giờ.

“Vậy cậu sẽ ngồi đâu?” Cô hỏi.

Cô cố gắng điều chỉnh âm điệu, nhưng có vẻ chưa quấn hút lắm. Cô hi vọng cậu ta không nhận thấy sự lo lắng trong giọng nói của mình.

Cậu ta mở miệng cười, để lộ hàm răng đều tăm tắp.

“Ngay phía này thôi”, cậu ta nói, rồi bước tới chỗ ngưỡng cửa sổ lớn, cách có vài bước chân.

Cô nhìn cậu ta và bắt gặp ánh mắt khi cậu ta bất chợt ngoái lại, hai ánh mắt dán chặt vào nhau. Cô nhủ lòng phải nhìn đi chỗ khác, nhưng không sao làm được.

“Cám ơn”, cô nói, tự nhiên cảm thấy nổi điên với bản thân mình.

Cám ơn? Ðó là tất cả những gì mày có thể nói sao? Cám ơn!?

“Ðược đó, Barack!” có đứa la lên. “Nhường chỗ cho đứa con gái da trắng trông có vẻ kháu đấy!”

Rộ lên những tiếng cười phụ họa, và sự ồn ào trong lớp lại trở về như vốn dĩ của nó, khi tụi nó lại lãng quên họ.

Caitlin nhìn thấy cậu ta đầu cúi thấp, vẻ ngượng ngùng.

“Barack?” Cô hỏi. “Ðó là tên cậu sao?”

“Không phải”, cậu ta trả lời, mặt đỏ rần. “Ðó chỉ là cách mà họ gọi tôi. Theo tên ngài Obama. Họ nghĩ tôi giống ông ấy”.

Cô quan sát kỹ hơn và nhận thấy cậu ta thực sự giống ông ấy.

“Ðó là vì tôi mang nửa dòng máu người da đen, một phần da trắng, và một phần của dân Puerto Rican”

“Ồ, mình nghĩ đó là lời khen tặng”, cô nói.

“Không hẳn như cách chúng nói đâu” cậu ta trả lời.

Cô quan sát cậu ta khi ngồi gần bục cửa sổ, dường như cậu ta mất đi vẻ tự tin, theo cảm nhận của cô, cậu ta có vẻ nhạy cảm. Thậm chí là dễ bị tổn thương. Cậu ta không cùng hội với những đứa kia. Có vẻ hơi điên rồ, nhưng cô có cảm giác được che chở từ nơi cậu ta.

“Mình là Caitlin”, có nói, nhìn vào mắt cậu ta và chìa tay ra.

Cậu ta ngước lên, vẻ ngạc nhiên, nụ cười nở lại trên môi.

“Tên mình là Jonah”, cậu ta trả lời.

Cậu ta bắt tay cô thật chặt. Một cảm giác như là điện giật chạy dọc cánh tay khi cô chạm vào làn da mềm mại ấy. Cảm giác tan chảy. Cậu ta vẫn nắm chặt tay cô. Và cô thì không ngừng mỉm cười lại.

*

Thời gian còn lại của buổi sáng thật đáng chán, lúc này Caitlin cảm thấy đói cồn cào khi bước chân vào quán ăn tự phục vụ. Cô đẩy cánh cửa đôi và sửng sốt về không gian rộng rãi phía trong, tiếng náo nhiệt ầm ĩ như thể có hàng ngàn học sinh đang đùa giỡn gào thét. Cảm giác giống như bước chân vào một nhà thi đấu vậy, trừ việc cứ cách hai mươi thước lại có một nhân viên đứng gác, ở giữa các lối đi, canh gác nghiêm ngặt.

Như thường lệ, cô không biết đi lối nào. Cô ngó quanh căn phòng rộng lớn, và cuối cùng cũng tìm thấy chồng khay lấy đồ ăn. Cô cầm lấy một cái, và chọn đồ ăn ở quầy dài để thức ăn.

“Ðừng có mà chen ngang, đồ bị thịt!”

Caitlin quay sang và thấy một cô ả mập ú, cao hơn cô chừng nửa thước, đang ném cái nhìn giận dữ về phía cô.

“Tôi xin lỗi. Tôi không để ý—”

“Xếp hàng phía sau đi!” một cô gái khác đớp lời, dùng ngón tay cái của mình để chỉ về phía đó.

Caitlin quan sát và nhận thấy phải có ít nhất hàng trăm đứa xếp hàng phía sau. Có vẻ như là đã chờ đợi đến hai mươi phút rồi.

Khi cô bước dọc theo hàng dài để đi về phía sau, một đứa cùng hàng đang xô đẩy đứa khác, nó bay lên phía trước mặt cô, chân giậm mạnh xuống nền.

Thằng đứng đầu hàng nhảy chồm lên đầu thằng kia và bắt đầu thụi vào mặt nó.

Quán ăn nổ tung với những tiếng gào thét phấn khích, hàng chục đứa quây xung quanh.

“ÐÁNH ÐI! ÐÁNH ÐI!”

Caitlin lùi lại vài bước, chôn chân theo dõi cảnh tượng náo loạn trong nỗi hoảng sợ.

Bốn nhân viên an ninh cuối cũng có mặt và can thiệp kịp thời, tách rời hai thằng nhóc đang say máu và lôi chúng đi. Họ dường như không có vẻ gì vội vã lắm.

Cuối cùng Caitlin cũng lấy được đồ ăn, cô nhìn khắp phòng, hi vọng thấy bóng dáng Jonah. Nhưng chẳng thấy bóng dáng cậu ta đâu.

Cô đi xuống giữa lối đi, qua hết bàn này đến bàn khác, bàn nào cũng nhồi nhét đầy học sinh. Có một vài chỗ còn trống, nhưng những chỗ trống này có vẻ không mời chào cô, đó là những chiếc ghế cạnh tụi học sinh đi theo nhóm đông và tụ tập ngồi cùng nhau.

Cuối cùng, cô cũng tìm được chỗ ngồi ở bàn trống đằng sau. Tận dưới cùng, một cậu trai người Trung Quốc thấp bé với điệu bộ èo uột, ăn vận nhếch nhác, cúi gằm mặt xuống khay thức ăn của mình.

Cô cảm thấy cô độc. Cô cúi xuống kiểm tra điện thoại. Có vài tin nhắn mới cập nhật trên Facebook từ những người bạn ở thị trấn cũ. Họ muốn biết tình hình ở chỗ mới của cô ra sao. Chả hiểu sao, cô không có hứng thú trả lời; cảm thấy như họ xa cách quá.

Caitlin ăn được chút ít, cảm giác kinh hãi của ngày-đầu tiên vẫn lởn vởn trong đầu cô. Cô cố thay đổi dòng suy tư. Cô nhắm mắt lại. Nghĩ đến chỗ ở mới của mình, căn hộ không có thang máy ở tầng thứ năm của khu ổ chuột nằm trên con phố 132. Nỗi kinh hãi lại gia tăng đôi phần. Cô lấy hơi thật sâu, cố tập trung đến một thứ gì đó, những thứ tốt đẹp trong cuộc sống của mình.

Em trai cô. Sam; mười bốn tuổi mà trông như anh chàng hai mươi. Sam hình như cũng chẳng bao giờ nhớ mình là em út trong nhà. Thằng nhóc luôn hành xử như là anh trai cô vậy. Thằng nhóc trưởng thành trong môi trường khắc nghiệt và đầy khó khăn, với việc Cha bỏ đi, rồi trong cách Mẹ họ đối xử với hai chị em. Cô có thể nhìn thấy những chuyển biến tâm lý của em mình và nhận thấy nó đã bắt đầu trở nên khép kín hơn. Cô không ngạc nhiên trước việc nó thường xuyên ẩu đả ở trường. Cô sợ rằng mọi thứ sẽ đi theo chiều hướng tồi tệ hơn nữa.

Nhưng khi gần Caitlin, Sam luôn tỏ rõ sự thương yêu đối với cô. Và cậu em trai, như là mối quan tâm thường trực duy nhất ở trong suy nghĩ của cô, người duy nhất cô có thể tin cậy. Thằng nhóc dường như vẫn giữ được sự mềm yếu còn sót lại để dành cho cô trong thế giới này. Cô sẽ làm hết sức để che chở cho em trai mình.

“Caitlin?”

Cô nhỏm dậy.

Ðứng ở phía xa, một tay cầm khay thức ăn, tay kia xách hộp đàn vĩ cầm, là Jonah.

“Cậu không phiền nếu mình đến ngồi chung bàn chứ?”

“Ừ—Ý mình là không có gì”, cô nói, vẻ bối rối.

Ngớ ngẩn thật, cô nghĩ. Phải dừng vẻ lo lắng ngay lại.

Jonah nở nụ cười tươi rói, tiến tới ngồi đối diện cô. Cậu ta ngồi thẳng lưng, dáng điệu hoàn mỹ, rồi đặt cẩn thận cây đàn vĩ cầm xuống cạnh mình. Sau đó từ tốn đặt đồ ăn lên bàn. Có vẻ gì đó toát ra từ điệu bộ cậu ta, điều mà cô cảm nhận thấy thật khác biệt với nơi này. Cậu ta không giống với những người cô từng gặp. Vẻ như cậu ta sinh ra ở một kỷ nguyên khác. Hoàn toàn không thuộc về nơi này.

“Ngày đầu ổn chứ?” cậu ta hỏi.

“Không được như mong đợi”.

“Mình biết ý cậu là gì”, cậu ta đáp lại.

“Ðó có phải cây vĩ cầm không?”

Cô nghó nghiêng nhạc cụ của cậu ta. Cậu ta để cây đàn ở sát bên, vẫn đặt một tay trên đó, như thể lo sợ người nào sẽ đánh cắp nó.

“Nó thực ra là cây viola. Nó lớn hơn vĩ cầm chút xíu, nhưng thanh âm thì khác biệt nhiều. Trầm hơn”.

Cô chưa từng thấy đàn viola bao giờ, và hi vọng cậu ta sẽ để nó lên bàn và chỉ cho cô thấy. Nhưng cậu ta chẳng có vẻ gì là sẽ làm điều đó cả, còn cô thì chẳng muốn tọc mạch nhiều. Cậu ta vẫn để tay lên cây đàn, tư thế phòng vệ, như thể là cây đàn chỉ dành cho cá nhân cậu ta và mang tính riêng tư vậy.

“Cậu có luyện tập nhiều không?”

Jonah nhún vai. “Khoảng vài tiếng một ngày” cậu ta nói giọng thân mật.

“Vài tiếng ư!? Cậu thật cừ!”

Cậu ta lại nhún vai. “Gọi là ÐƯỢC thôi, mình cho là vậy. Có rất nhiều người chơi tốt hơn. Nhưng mình hi vọng nó là cứu cánh để mình thoát khỏi nơi này”,

“Mình thì luôn muốn được chơi piano”, Caitlin nói.

“Vậy sao cậu không thử?”

Cô định nói, Mình chưa từng có cây đàn piano nào, nhưng kiềm chế được. Thay vào đó, cô nhún vai và quay lại nhìn vào khay thức ăn của mình.

“Cậu không cần phải có một cây piano cho riêng mình”, Jonah nói.

Cô nhìn lên, giật mình khi cậu ta đọc được suy nghĩ của mình.

“Có một phòng tập kịch ở trong trường. Trong những thứ tồi tệ ở đây, ít nhất cũng có vài điều khá khẩm. Họ sẽ dạy chúng ta miễn phí. Tất cả những gì cậu phải làm là đăng ký”.

Caitlin trợn tròn mắt.

“Thật sao?”

“Mẫu giấy đăng ký ở bên ngoài phòng học nhạc. Hãy đến hỏi Cô Lennox. Nói với cô ấy cậu là bạn của mình”.

Bạn. Caitlin thích thú khi nghe thấy từ này phát ra. Cô từ từ nhấm nháp nỗi vui sướng đang trào dâng trong lòng.

Cô mỉm cười rạng rỡ. Ánh mắt họ chạm vào nhau trong một khoảnh khắc.

Nhìn lại đôi mắt xanh, với ánh nhìn rạng rỡ lần nữa, cô cảm giác trong lòng như thiêu đốt và muốn hỏi cậu ta hàng triệu câu hỏi: Cậu có bạn gái chưa? Tại sao cậu đối xử tốt với mình như vậy? Cậu thực sự có cảm tình với mình không?

Nhưng, đổi lại, lưỡi cô cứng đờ và chẳng thốt ra được câu nào.

Sợ thời gian nói chuyện cùng nhau sẽ sớm kết thúc. Cô nghĩ nhanh trong đầu một vài điều để hỏi cậu ta với mục đích kéo dài câu chuyện. Cố gắng nghĩ ra điều gì đó có thể giúp cô gặp lại cậu ta lần nữa. Nhưng cô cảm thấy hồi hộp và cứng người.

Cuối cùng cô cũng mở lời, ngay khi định làm điều đó, thì tiếng chuông vang lên.

Căn phòng trở lên huyên náo kèm theo sự vội vã, còn Jonah đứng đó, vẫn ôm khư khư cây đàn viola của mình.

“Mình trễ giờ mất”, Cậu ta vừa nói vừa nhanh tay thu dọn khay thức ăn của mình.

Cậu ta ngó khay thức ăn của cô và mở lời. “Mình dọn khay giúp cậu nhé?”

Cô nhìn xuống, nhận ra mình bỏ quên khay thức ăn, lắc đầu từ chối.

“VẬY THÔI”, cậu ta nói.

Cậu ta đứng đó, bỗng dưng thấy bối rối, không biết nói thêm điều gì.

“Vậy…hẹn gặp cậu sau nhé”.

“Gặp lại sau”. Cô trả lời ngập ngừng, giọng thì thầm như gió thoảng.

*

Ngày đầu tiên đến trường rồi cũng kết thúc, Cailin thấy phấn chấn khi cảm nhận những tia nắng ấm áp vương vất chiếu vào trong tòa nhà, một buổi chiều Tháng ba. Mặc dầu những cơn gió thổi qua vẫn mạnh, cô không còn cảm giác lạnh lẽo nữa. Dẫu tất cả tụi học sinh xung quanh vẫn đang la hét khi chúng ùa ra bên ngoài, cô không còn cảm thấy bị quấy rầy bởi những thanh âm đó nữa. Cô cảm thấy trong lòng phấn chấn và tự tại. Buổi học còn lại trong ngày trôi qua trong nỗi buồn chán. Cô thậm chí còn không nhớ nổi dù chỉ một cái tên của giáo viên mới.

Cô không ngừng nghĩ về Jonah

Cô tự hỏi liệu mình có hành xử giống như một kẻ ngốc lúc ở quán ăn không. Cô nói chuyện không được tự nhiên cho lắm. Thậm chí còn chưa kịp hỏi gì nhiều về cậu ta. Tất cả những gì cô kịp hỏi là về cây đàn viola chết tiệt đó. Nhẽ ra cô nên hỏi cậu ta sống ở đâu, đến từ nơi nào, trường đại học nào cậu ta sẽ nộp đơn vào.

Quan trọng nhất là không biết cậu ta có bạn gái chưa. Mẫu người như cậu ta chắc phải hẹn hò đôi ba người rồi.

Ðúng lúc đó, một cô gái người Châu Mỹ Latin ăn vận thời thượng lướt qua Caitlin. Caitlin nhìn cô ta một lượt từ trên xuống dưới khi cô ta ngang qua, trong giây lát cô tự hỏi liệu cô ta có phải mẫu người cậu ta thích.

Cailin rẽ xuống phố 134, bỗng chốc, quên biến mình phải đi đường nào. Trước kia cô chưa bao giờ phải đi bộ từ trường về nhà, và giờ đây, cô không nhớ nổi căn hộ mới của mình ở đâu nữa. Cô đứng đó nơi góc phố, mất phương hướng. Những đám mây giăng kín bầu trời kèm theo một cơn gió mạnh ào đến, bỗng dưng cảm giác lạnh lẽo lại ùa về trong cô.

“Này, cô em!”

Caitlin quay sang, và thấy mình đang đứng trước một quán rượu ở một góc phố tồi tàn. Bốn gã đàn ông điệu bộ nhếch nhác ngồi trên những chiếc ghế nhựa dựng trước quán rượu, thản nhiên đón nhận cái lạnh giá, nhe răng cười hềnh hệch với cô như thể muốn ăn tươi nuốt sống.

“Lại đây nào, bé yêu!” tiếng cợt nhả cất lên từ một người đàn ông khác.

Cô nhớ ra rồi.

Phố 132. Khu đó mới đúng.

Cô nhanh chóng quay lại và bước vội tới con phố ở phía khác. Chốc chốc quay đầu lại xem những gã đó có đi theo mình không. May mắn thay, bọn chúng không bám theo cô.

Cơn gió lạnh tạt qua hai bên má làm cô chợt bừng tỉnh, sự thực phũ phàng của khu phố mới chuyển đến nhấn chìm tâm trạng cô. Cô nhìn quanh những chiếc ô tô bỏ hoang, những bức tường loang lổ sơn vẽ graffiti, hàng rào dây thép gai, những thanh chắn trên tất cả các ô cửa sổ, rồi cô cảm thấy trong lòng cô độc, cảm giác thực sự sợ hãi.

Chỉ ba khu nhà nữa là đến chỗ căn hộ của cô, nhưng cô cảm thấy quãng đường dài lê thê. Cô ước có bạn đồng hành đi cùng—nếu được thì là Jonah—cô tự hỏi liệu có thể đi một mình trên con đường này hàng ngày. Lần nữa, cô lại thấy giận Mẹ mình. Làm sao mà bà ấy cứ bắt cô chuyển chỗ liên tục như vậy, cứ liên tục đưa cô đến những nơi mà cô căm ghét như này? Khi nào điều này sẽ chấm dứt?

Tiếng kính vỡ.

Tim Caitlin đập thình thịch khi cô nhìn thấy những cảnh tượng ở mé trái, bên kia con phố. Cô rảo bước thật nhanh, cố giữ đầu luôn cúi xuống, nhưng rồi khi tiến đến gần cô nghe thấy những tiếng la hét cùng tiếng cười kỳ cục, và cô không thể không chú ý tới những gì đang xảy ra.

Bốn gã trai to cao—chắc tầm mười tám hoặc mười chín—đứng chắn một đứa khác. Hai thằng trong số bọn chúng giữ lấy tay cậu ta, trong khi thằng thứ ba bước đến thọi vào bụng, rồi thằng thứ tư từ dưới xông lên ốp cả nắm đấm vào mặt cậu ta. Cậu trai, tầm mười bảy tuổi, dáng người mỏng manh và không phản kháng lại, ngã đo đất. Hai trong số bọn chúng bước đến và đá vào mặt cậu ta.

Không quản nguy hiểm, Caitlin dừng lại và nhìn chăm chú. Trong lòng hoảng loạn. Cô chưa từng chứng kiến cảnh tượng như này bao giờ.

Hai thằng kia đi quanh nạn nhân, nhấc cao giầy và đạp xuống.

Caitlin sợ rằng chúng dẫm đạp câu ta đến chết mất.

“KHÔNG!” cô la lên.

Những thanh âm rợn người kêu lên răng rắc khi chúng đạp chân xuống.

Nhưng đó không phải là tiếng xương gãy—có lẽ thế, nó là thanh âm của gỗ, tiếng gỗ kêu răng rắc.

Cailin nhìn thấy chúng đang dậm chân lên một nhạc cụ nhỏ. Cô nhìn kỹ hơn, và nhận ra những mảnh vỡ của cây đàn viola văng tung tóe trên vỉa hè.

Cô đưa tay bịt miệng trong nỗi hoảng sợ.

“Là Jonah ư!?”

Không kịp suy nghĩ, cô băng qua đường, tiến lại chỗ đám thanh niên, giờ đây chúng nhận ra sự hiện diện của cô. Chúng chăm chăm nhìn cô với nụ cười đểu cáng cùng những cái huých tay.

Cô bước đến chỗ nạn nhân và nhận ra đó quả thật là Jonah. Gương mặt cậu ta be bét máu và thâm tím lại, cậu ta đã bất tỉnh.

Cô ngước lên nhìn đám cô hồn, sự giận dữ lấn án cả nỗi sợ hãi, cô đứng giữa Jonah và bọn chúng.

“Hãy để cậu ta được yên!” cô hét vào mặt bọn chúng

Thằng đứng giữa, ít ra cũng cao tầm một mét chín, cơ bắp cuồn cuộn, cười khẩy.

“Ồ, vậy sao?” Nó hỏi, giọng đanh lại

Caitlin thấy người quay cuồng, nhận ra mình bị đẩy mạnh từ phía đằng sau, Cô đưa khuỷu tay ra đỡ khi người va xuống nền bê tông, nhưng chẳng làm giảm đi sự chấn động chút nào. Trong tầm mắt, cô kịp nhìn cuốn nhật ký bị hất tung lên, những tờ giấy bung ra vương vãi khắp nơi.

Cô nghe thấy những tiếng cười. Rồi tiếng bước chân, đang tiến lại phía cô.

Trái tim cô đập thình thịch trong lồng ngực, cảm nhận như có thứ thuốc kích thích vực dậy tinh thần cô. Cô cố lăn ra xa và trườn người dậy trước khi chúng đến nơi. Rồi chạy như bay vào bên trong con hẻm, cố chạy để gắng thoát thân.

Chúng rượt sát phía sau.

Ở một trong những ngôi trường cô đã học, ngược dòng ký ức khi Caitlin nghĩ rằng mình sẽ ổn định tương lai lâu dài ở đâu đó, cô đam mê những đường đua và nhận ra mình giỏi môn đó. Thực tế, cô là người giỏi nhất trong đội tuyển trường. Không phải ở cự ly chạy đường trường, mà chính là cự ly chạy nước rút một trăm mét. Cô thậm chí còn bứt tốc vượt mặt hầu hết những cậu trai khác. Và bây giờ cô lại có cơ hội thử sức lại,

Cô chạy để giành giật sự sống, và những tên đó không thể bắt được cô.

Caitlin liếc nhìn lại phía sau và nhận ra chúng đã bị cô bỏ xa, cảm giác phấn chấn vì đã cắt được những cái đuôi. Cô phải chọn đúng ngã rẽ.

Cuối con hẻm là ngã rẽ hình chữ T, cô có thể rẽ sang trái hoặc phải. Không có nhiều thời gian để quyết định nếu muốn duy trì lợi thế của mình, cô phải chọn lựa nhanh chóng. Dù, không nhìn thấy gì ở quanh mỗi góc phố. Nhắm mắt đưa chân, cô rẽ sang trái.

Cô cầu nguyện đó là lựa chọn đúng đắn. Ði nào. Cầu trời!

Trái tim cô như ngừng đập khi rẽ gấp về phía trái và nhận ra trước mặt cô là một ngõ cụt.

Sai hướng mất rồi.

Назад Дальше