Truy Tìm Người Hùng - Морган Райс 4 стр.


Khi con vật lao mình lên không trung, Thor cúi người xuống, túm lấy bụng con thú, lấy đà rồi ném nó ra xa.

Con thú bị ném bay xuyên qua các hàng cây, rồi đập vào một thân cây, gục xuống đất.

Con vật chớp mắt hai lần, nhìn Thor. Nó đứng lên và tính tấn công một lần nữa.

Lần này, khi con quái vật vồ tới, Thor túm ngay vào cổ họng nó. Cả hai lăn nhào ra đất, con quái vật đè trên Thor. Nhưng ngay lập tức, cậu nhanh nhẹn trèo lên trên đầu nó. Cậu nắm thật chặt cổ nó, bằng cả hai tay, con quái thú giẫy dụa gạt đầu ra và định cắm những chiếc răng nanh vào người Thor. Nhưng đều bị trượt. Thor cảm thấy một luồng sức mạnh mới dâng trào, cậu vòng tay ghìm chặt cổ con quái vật và giữ không cho nó cử động. Cậu điều tiết luồng sức mạnh chảy khắp cơ thể. Ðoạn, thật kì lạ, cậu cảm thấy mình mạnh hơn cả con quái thú.

Cậu bóp cổ con quái vật đến chết. Cuối cùng, con quái vật lịm đi.

Thor vừa hành động chỉ trong chưa đầy một phút.

Cậu chậm chạp đứng dậy, thở gấp, nhìn chằm chằm xuống, mắt mở to, vẫn nắm chặt cánh tay bị thương của mình. Ðiều gì vừa mới xảy ra vậy? Chính cậu, Thor, vừa giết một con quái thú Sybold ư?

Cậu tin rằng đó là một tín hiệu, vào đúng ngày này chứ không phải là một ngày nào khác. Cậu cảm thấy một điều quan trọng vừa mới xảy ra. Cậu đã giết chết con quái vật được truyền miệng nhiều nhất và cũng đáng sợ nhất của vương quốc, bằng tay không. Không hề có một thứ vũ khí nào. Ðiều này có vẻ điên rồ. Sẽ chẳng ai tin cậu đã làm được điều đó.

Cậu cảm thấy thế giới như quay cuồng khi tự hỏi thứ quyền năng nào vừa chảy trong người cậu? Tất cả điều này có nghĩa là gì, thực sự thì cậu là ai. Người duy nhất được biết có khả năng đó là các Pháp sư. Tuy nhiên, cha và mẹ cậu đều không phải là Pháp sư, do đó cậu cũng không thể là một Pháp sư được.

Hay có thể nào cậu chính là một Pháp sư?

Cảm nhận được có ai đó phía sau mình, Thor quay người lại thì thấy Argon đang đứng đó, chiếu tia nhìn xuống con vật.

"Sao ngài lại ở đây?" Thor ngạc nhiên hỏi.

Argon lờ đi.

"Ngài đã chứng kiến chuyện vừa rồi phải không?" Thor hỏi, vẫn không tin. "Tôi không hiểu sao tôi lại hạ gục được nó."

"Nhưng ngươi lại biết đấy," Argon trả lời. "Từ tận sâu bên trong, ngươi biết rất rõ. Bản thân mình khác biệt so với những người khác."

"Nó giống như … sự dâng trào năng lượng," Thor nói. "Giống như một thứ sức mạnh mà tôi không biết là tôi có nó."

"Năng lượng," Argon nói. "Một ngày kia ngươi sẽ nắm bắt được nó. Ngươi có thể học cách kiểm soát nó."

Thor nắm chặt vai; đau đớn tột cùng. Cậu nhìn xuống và thấy tay mình đầy máu. Cậu thấy choáng váng, lo lắng không biết điều gì sẽ xảy ra nếu cậu không có sự giúp đỡ.

Argon tiến lên ba bước, đưa tay ra, nắm lấy bàn tay đang buông xuống của Thor, và đặt nó lên vết thương. Ông giữ nó ở đó, ngả người, rồi nhắm mắt lại.

Thor cảm thấy một cảm giác ấm áp chạy dọc cánh tay mình. Trong tích tắc, máu dính trên tay đã khô lại, và cậu bắt đầu cảm thấy bớt đau đớn dần.

Cậu nhìn xuống và thật kỳ lạ: vết thương của cậu đã được chữa lành. Chỉ còn lại ba vết sẹo nơi móng vuốt của con quái vật cắt vào nhưng chúng đã khép miệng và trông như là đã qua vài ngày sau khi bị thương rồi. Máu cũng không chảy ra nữa.

Thor nhìn Argon đầy ngạc nhiên.

"Sao ngài làm được vậy?", Cậu hỏi.

Aargon mỉm cười

"Không, ta chẳng làm gì cả. Chính ngươi đã làm điều đó. Ta chỉ giúp ngươi điều khiển quyền năng của mình."

"Nhưng tôi không có khả năng trị bệnh," Thor đáp lại, giọng vô vọng.

"Không ư?" Argon trả lời.

"Tôi không hiểu. Không thể hiểu nổi," Thor đáp lại, mất dần kiên nhẫn. "Hãy nói cho tôi biết."

Argon nhìn đi chỗ khác.

"Có những điều ngươi phải học hỏi dần."

Thor nghĩ vẩn vơ.

"Như vậy là tôi có thể gia nhập đội quân Legion của Nhà vua phải không?" Cậu hỏi, giọng hứng khởi. "Hiển nhiên, nếu tôi có thể giết chết quái thú Sybold, thì có nghĩa tôi có thể đánh bại được những chàng trai khác."

"Chắc chắn ngươi có thể," ông ta trả lời.

"Nhưng họ đã chọn các anh của tôi chứ không chọn tôi."

"Các anh ngươi không thể giết chết con quái vật này."

Thor liếc nhìn lại, lòng suy nghĩ.

"Nhưng họ đã loại tôi. Làm sao tôi có thể tham gia cùng họ?"

"Từ khi nào người chiến binh cần có một lời mời?" Argon hỏi.

Lời nói của ông ta chìm đi. Thor thấy cơ thể mình đang nóng bừng.

"Ý ông là tôi nên tự trình diện? Dù không được mời? "

Argon mỉm cười.

"Ngươi tự tạo ra số phận của mình, chứ không phải kẻ khác."

Thor chớp mắt – khi mở mắt ra đã thấy Argon lại đã biến mất.

Thor quay lại, nhìn khắp mọi hướng tìm kiếm, nhưng không thấy bóng dáng ông ta.

"Ở đây này!" Một giọng nói vang lên.

Thor quay lại và thấy một tảng đá khổng lồ trước mặt mình. Cậu cảm nhận được giọng nói vang lên ở trên đầu, rồi ngay lập tức cậu trèo lên tảng đá lớn.

Cậu trèo lên đến đỉnh, vô cùng bối rối vì không hề thấy bóng dáng của Argon.

Mặc dù vậy, từ vị trí này, cậu có thể nhìn thấy phía trên những ngọn cây trong khu rừng Darkwood. Cậu thấy nơi tận cùng của Darkwood, thấy mặt trời thứ hai khuất dần trong sắc xanh thăm thẳm, và xa xa là con đường dẫn đến Kinh thành của Nhà vua.

“Ðó là con đường dành cho ngươi” giọng nói lại vang lên. “Nếu ngươi dám.”

Thor quay lại nhưng không thấy gì. Chỉ là một giọng nói, vang vọng. Nhưng cậu biết Argon đang ở đó, một nơi nào đó, thúc giục cậu. Trong tiềm thức cậu cảm thấy ông ta đã đúng.

Không một chút do dự, Thor trườn xuống khỏi tảng đá và bắt đầu băng qua khu rừng để ra đường lớn.

Chạy như bay đi tìm số phận của mình.

CHƯƠNG BA

Ðức vua MacGil—dáng vẻ chắc đậm với vòm ngực nở nang, bộ râu dày màu xám thật ăn nhập với mái tóc dài của ngài, thêm vào đó là vầng trán rộng điểm xuyết những vết hằn qua từng trận đánh—đứng trên thành lâu đài, cạnh bên là Nữ hoàng, quan sát lễ hội đang diễn ra trong những ngày này. Vùng đất hoàng tộc trải dài cùng với những chiến công vang dội của ngài, hướng về phía xa ngút tầm mắt, một thành phố phồn thịnh được bao bọc bởi lớp tường công sự xây bằng đá cổ xưa vững chãi. Kinh thành của Ðức vua. Ðược liên kết bởi hệ thống mê cung chằng chịt với những công trình xây bằng đá đủ mọi hình dạng và kích cỡ—là nơi cư ngụ của các chiến binh tinh nhuệ Silver, đội quân Legion, vệ binh, lính tập trung, người hầu cận, những con chiến mã, trại lính, kho đúc và chứa vũ khí—trong số này còn có hàng trăm nóc nhà của những thường dân chọn sinh sống bên trong tường thành của thành phố, xen lẫn hàng mẫu cỏ xanh mướt trải dài quanh đường phố là vườn hoa hoàng tộc, khu trung tâm buôn bán được lát bằng những phiến đá xanh, đài phun nước. Kinh thành của Ðức vua được nâng cấp và mở mang qua hàng thế kỷ bởi các bậc tiên vương trước ngài, và khi ngài tiếp quản ngai vàng, mọi thứ đều ở tột đỉnh vinh quang. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, nơi đây là thành trì an toàn nhất vùng Tây Vương quốc Nhẫn.

MacGil là vị vua được chúa trời ban phước khi ở bên cạnh mình luôn có những chiến binh trung thành và thiện chiến nhất mà bất kỳ vị vua nào đều mơ ước, không ai dám cả gan tấn công vương quốc của ngài. MacGil, vị vua đời thứ bẩy với lòng khoan dung và sự thông thái của mình, đã cai trị vương quốc trong sự phồn thịnh suốt ba mươi hai năm qua. Vùng lãnh thổ nơi ngài cai trị đã khởi sắc lên rất nhiều, quy mô quân đội tăng lên gấp đôi, mở rộng khu vực thành phố, đối xử công bằng với thường dân. Ngài còn được biết đến là vị vua hào phóng, chưa từng có thời kỳ nào mà sự ban thưởng, khích lệ rộng rãi đến như vậy kể từ khi ngài kế vị.

Nhưng trái với sự thịnh vượng và nhộn nhịp ban ngày ấy, MacGil biết rõ những gì làm ngài bận tâm khi đêm xuống, MacGil nhận ra rằng, trong chiều dài lịch sử của vương quốc, sự bình yên sẽ chẳng bao giờ kéo dài mãi mà không xảy ra các cuộc giao tranh. Ngài không còn suy tư việc liệu sẽ có một cuộc tấn công—mà ngài phân vân đó là vào thời điểm nào, và từ thế lực nào.

Hiểm họa lớn nhất, dĩ nhiên, là từ bên ngoài Vương quốc Nhẫn, từ đế chế của những người man di, cai trị bởi Tộc người Wild vùng biên cương xa xôi, đã chinh phục tất cả các dân tộc, ngoại trừ lãnh thổ Vương quốc Nhẫn, bên ngoài hẻm núi tử địa Canyon. Từ thời trị vì của MacGil và bảy thế hệ trước, tộc người Wild chưa bao giờ dám để lộ sự đe dọa trực tiếp. Do bởi vương quốc của ngài nằm ở vị trí độc đáo, uốn cong mình thành một vòng tròn hoàn hảo—hình chiếc nhẫn—tách biệt ra khỏi phần còn lại của thế giới bởi các hẻm núi sâu và rộng đến một dặm thêm vào đó là sự bảo vệ vững chắc của tấm lá chắn năng lượng có từ thời kỳ MacGil đầu tiên trị vì, bởi vậy họ ít khi sợ sự tấn công của tộc Wild. Những tên man di đã nhiều lần tấn công và xâm nhập vào tấm lá chắn, vượt qua những hẻm núi, nhưng chưa từng một lần chúng thành công. Sẽ chẳng có mối hiểm họa nào từ bên ngoài khi mà ngài và những thần dân của ngài còn sống trong Vương quốc Nhẫn.

Nhưng điều đó không có nghĩa là sẽ không có mối đe dọa nào từ bên trong. Ðó là lý do tại sao MacGil dạo này thường thức khuya. Và quả thực, đó là mục đích của những lễ hội đợt này: lễ cưới của công chúa cả. Một lễ cưới đặc biệt được sắp đặt để xoa dịu kẻ thù, duy trì sự hòa hảo mong manh giữa Tây và Ðông Vương quốc Nhẫn.

Trong khi Vương quốc Nhẫn trải dài 500 dặm theo mỗi hướng, bị ngăn làm đôi bởi các dãy núi, gọi là cao nguyên Highlands, ở phía bên kia cao nguyên Highlands là Ðông Vương quốc, cai trị một nửa Vương quốc Nhẫn. Vương quốc này đã được cai trị qua hàng thế kỷ bởi kình địch của họ, Gia tộc McCloud, những người luôn cố gắng phá vỡ thỏa ước ngừng chiến mong manh với Gia tộc MacGil. Gia tộc McCloud luôn bất mãn và không hài lòng với địa phận của mình, họ cho rằng mình đang ngự trị trên vùng đất khô cằn, kém màu mỡ; họ tranh chấp, chiếm lấy biên giới cao nguyên Highlands, khẳng định toàn bộ dãy núi là lãnh thổ của mình, trong khi tối thiểu một nửa cao nguyên Highlands thuộc về Gia tộc MacGil. Luôn có các cuộc xung đột vùng biên giới, và sự đe dọa xâm lăng.

Vì vậy MacGil luôn suy từ về những điều này, nó làm ngài cảm thấy bất an, Gia tộc McCloud nên hài lòng với những gì mình có, họ được an toàn khi sống trong Vương quốc Nhẫn, được bảo vệ bởi hẻm núi tử địa Canyon, họ trị vì vùng đất mình lựa chọn và không phải lo sợ bất kỳ điều gì, tại sao họ còn không yên vị với một nửa lãnh thổ Vương quốc Nhẫn? cũng chỉ vì MacGil đã phát triển hùng mạnh đội quân tinh nhuệ, đầy thiện chiến của mình đến mức lần đầu tiên trong lịch sử, gia tộc McCloud không dám tấn công. Nhưng MacGil, vị vua thông thái, đã dự cảm thấy những điều không hay sẽ đến vào một ngày không xa. Vì vậy, Ngài đã sắp đặt một lễ cưới giữa nàng công chúa cả, cô con gái yêu quý của mình với vị hoàng tử là con trưởng của gia tộc McCloud. Và giờ đây, ngày ấy cũng đã đến.

Khi nhìn xuống, ngài thấy bên dưới là một dãy dài với hàng ngàn thuộc hạ vận áo chẽn màu sắc rực rỡ, từ mọi ngóc nghách của vương quốc, từ hai bờ cao nguyên Highlands. Gần như toàn bộ Vương quốc Nhẫn, đều tập trung cho sự kiện trọng đại này. Thần dân của ngài đã chuẩn bị hàng tháng trời để trang hoàng mọi thứ thật nguy nga, tráng lệ. Nó không chỉ dành cho lễ cưới, nó còn là thông điệp ngầm gửi đến gia tộc McCloud.

MacGil đã thực hiện một cuộc thăm dò với việc cho hàng trăm lính tráng dàn hàng mang tính chiến lược dọc các thành lũy, trên đường phố, men theo các tường thành, các đơn vị lính được bố trí dày đặc hơn thường ngày—ngài cảm thấy hài lòng. Ngài muốn thể hiện sức mạnh quân đội vượt trội. Nhưng đâu đó, chất chứa trong lòng ngài vẫn là sự không thoải mái, môi trường này rất dễ dẫn đến chanh chấp, là điều kiện chín muồi cho những cuộc giao tranh. Ông mong sẽ không có những con người nóng nảy, bị kích thích bởi rượu, nổi dậy ở bất kì bên nào.

Ánh mắt Ðức vua quét qua khu đấu trường dành cho cuộc tranh tài cưỡi ngựa đấu thương, và suy ngẫm về những ngày sắp tới, ngày tổ chức những trò chơi, những cuộc thi cưỡi ngựa đấu thương và các tất cả loại hình khác trong dịp lễ hội. Những cuộc thi đấu có lẽ sẽ rất căng thẳng. Nhà McCloud chắc chắn sẽ được dịp phô diễn sức mạnh quân đội của họ, và mỗi cuộc tranh tài cưỡi ngựa đấu thương, mỗi cuộc thi đấu vật hay các cuộc thi đấu khác sẽ mất đi ý nghĩa vốn có của nó, thậm chí nếu sai sót, nó sẽ trở thành một cuộc chiến sinh tử.

“Bệ hạ?”

Ngài cảm thấy một bàn tay mềm mại đang nắm tay mình, ngài quay sang nhìn Hoàng hậu, Krea, người phụ nữ đẹp nhất mà ngài từng biết, một hôn lễ tràn ngập hạnh phúc được tổ chức dưới triều đại của ngài và bà đã sinh hạ được năm người con, không một lời ca thán, trong số đó có ba người con trai. Hơn nữa, bà còn trở thành người quân sư đáng tin cậy nhất. Thời gian thấm thoát trôi đi, ngài dần nhận ra bà còn thông thái hơn tất cả những vị cận thần của mình, thậm chí là cả ngài.

“Ðó sẽ là ngày mang đầy tính chính trị,” bà nói “Nhưng cũng đồng thời là lễ cưới con gái chúng ta. Hãy tận hưởng nó. Ðiều này sẽ không đến hai lần.”

“Ta sẽ chẳng bận tậm khi mình không có gì,” ngài trả lời. “Nhưng hiện tại chúng ta có tất cả, mọi thứ làm ta phải suy nghĩ. Chúng ta đang yên bình. Nhưng ta cảm thấy không an tâm.”

Hoàng hậu quay lại nhìn Ðức vua đầy lòng trắc ẩn, đôi mắt mầu nâu nhạt mở to như thể chúng chứa đựng những gì tinh túy của thế giới. Hàng mi dài rủ xuống, như chúng vốn thế, trông thoáng buồn, khuôn mặt được điểm trang bằng mái tóc nâu vương nhẹ chút xám, thẳng dài và óng mượt, trải đều sang hai bên. Trên khuôn mặt đã xuất hiện vài nếp nhăn, nhưng trông bà chẳng thay đổi là bao.

“Ðó là vì ngài cảm thấy không an toàn,” bà nói. “Không có vị vua nào cảm thấy mình an toàn. Luôn có kẻ thù rình rập xung quanh cung điện của chúng ta hơn là chúng ta có thể nhận biết được. Ðó vốn dĩ là quy luật cuộc sống.”

Bà mỉm cười, nghiêng mình đặt một nụ hôn lên môi Ðức vua.

“Hãy tận hưởng,” Bà nói. “Dù sao đi nữa đó là lễ cưới con gái chúng ta.”

Ngay sau đó, bà quay bước rời thành lũy.

Ðức vua dõi theo bước chân bà, rồi quay ra nhìn kinh thành. Bà đã đúng, Bà luôn đúng. Ngài muốn tận hưởng nó. Ngài rất yêu quý đứa con gái lớn này. Bỏ qua tất cả những suy tính, đó là một lễ cưới. Một ngày tươi đẹp nhất trong các ngày tươi đẹp của năm, mùa xuân đang ở thời điểm rực rỡ nhất, cùng với những ánh bình minh ấm áp, tất cả tạo nên sự kỳ diệu của đất trời. Những cơn gió nhẹ làm lay động lòng người. Mọi thứ nở rộ khắp nơi, cây cối muôn nơi tạo nên một bức tranh lớn đầy màu sắc: màu hồng và màu tím rồi màu cam xen lẫn trắng. Chẳng có gì thú vị hơn lúc này là đi xuống dưới, chung vui với các quần thần và theo dõi lễ cưới của con gái, thưởng thức những vại bia lớn cho đến khi không còn sức để uống nữa.

Nhưng ngài không thể. Ngài còn có hàng tá trọng trách phải giải quyết trước khi có thể rời lâu đài. Xét cho cùng, ngày cười của con gái cũng đồng nghĩa là ngày thực hiện bổn phận của vị vua như ngài: ngài phải gặp gỡ hội đồng tổ chức lễ cưới; cùng với các con; và hàng dài người xếp hàng để được xem sự hiện của ngài trong ngày này. Sẽ thật là may nếu ngài có thể rời lâu đài kịp thời khắc cử hành nghi lễ lúc hoàng hôn.

*

MacGil, mặc lễ phục theo đúng nghi lễ hoàng gia, quần đen nhung với đai vàng, áo Nhà vua bằng lụa ánh vàng tím pha trộn đường nét tinh tế và sang trọng, bên ngoài là áo choàng trắng, đôi dày cao cổ bằng da sáng bóng đến tận bắp chân, đầu đội vương miện—được trạm khắc công phu với một viên hồng ngọc lớn ở chính giữa, lẫm liệt bước xuống đại sảnh tòa lâu đài, dọc hai bên lối đi là đám đầy tớ, đi qua các phòng rồi cắt ngang phòng hoàng gia, qua hội trường có mái hình vòm cung tuyệt đẹp với trần bằng lớp kính màu cao vời vợi. Cuối cùng ngài cũng đứng trước cánh cửa gỗ sồi cổ đại có chiều dày như một thân cây, nơi các gia nhân đã đứng chỉnh tề và mở cửa cho ngài bước vào bên trong. Ngự phòng.

Các viên cố vấn của ngài đã đứng nghiêm trang ở đó khi MacGil bước vào, cánh cửa được đóng lại ngay tức thì.

“Ngồi đi,” ngài nói, có vẻ cụt lủn hơn thường lệ. Ngài cảm thấy mệt mỏi, đặc biệt trong những ngày này, với những nghi lễ, những quy tắc cai trị dài bất tận và ngài muốn chúng qua thật nhanh.

Ngài tiến vào Ngự phòng, nơi chưa bao giờ làm ngài hết ấn tượng. Với hệ trần cao đến năm mươi thước, cùng toàn bộ khung che bằng thủy tinh màu, sàn nhà và tường được làm bằng đá hoa cương dày hàng gang tay. Căn phòng có sức chứa hàng trăm quần thần. Nhưng với những ngày như hôm nay khi hội đồng được triệu tập, chỉ cần một số cận thần quan trọng để sắp đặt công việc. Căn phòng nổi trội với chiếc bàn rộng hình bán nguyệt, đứng sau chiếc bàn là các quần thần.

Với dáng vẻ uy nghi, ngài đi đến chính giữa, hướng đến ngai vàng của mình, bước lên từng bậc đá, ngang qua những con sử từ bằng vàng được trạm khắc tinh xảo, rồi tựa mình vào lớp đệm nhung màu đỏ được bọc lót cầu kỳ cho ngai vàng. Cha ngài đã từng ngồi ở đấy, và các đời tổ tiên trước cha ngài cũng vậy, Tất cả các vua MacGil trước ngài. Khi đặt người xuống, MacGil cảm thấy trọng trách của bậc tiên vương trao cho mình, tất cả các thế hệ – đều dồn lên vai ngài.

Назад Дальше