Truy Tìm Người Hùng - Морган Райс 5 стр.


Ngài dò xét các quần thần tham dự. Có Brom, vị tướng kiệt xuất và là quân sư của ngài về lĩnh vực quân sự; Kolk, chỉ huy đội quân Legion, Aberthol, người tướng già gắn bó lâu đời nhất, một học giả uyên bác và một nhà sử gia lỗi lạc, ông là vị quân sư dày dạn kinh nghiệm trải qua ba đời vua; Firth, nhà cố vấn của Ðức vua đảm đương các vấn đề đối nội, người đàn ông gầy nhẳng với mái tóc ngắn màu xám và đôi mắt trũng sâu, không ngừng đảo qua đảo lại. Firth không phải là người mà MacGil tin cậy, thậm chí ngài cũng không hiểu nổi tước hiệu của ông ta. Nhưng đời cụ ông và cha ông đã giữ một cố vấn đảm trách nội điện, vì vậy ngài giữ lại tước vị của ông ta như là thể hiện sự tôn trọng. Tiếp nữa là Owen, quan trông coi ngân khố; Bradaigh, cố vấn cho các vấn đề đối ngoại; Earnan, đảm đương việc thu thuế; Duwayn cố vấn các vấn đề về dân chúng; cuối cùng là Kelvin, người đại diện cho tầng lớp quý tộc.

Dĩ nhiên, Ðức vua có quyền lực tuyệt đối. Nhưng vương quốc của ngài là một vương quốc dân chủ, các vị tiên đế luôn lấy làm vinh dự khi cho phép các nhà quý tộc có tiếng nói trong mọi vấn đề, rồi sau đó họ truyền đạt qua người đại diện. Ðó là cán cân quyền lực mang tính lịch sử giữa quyền lực của vua và tầng lớp quý tộc. Bây giờ nó đã mang sắc thái hài hòa, nhưng ở các giai đoạn khác luôn có sự nổi dậy và sự tranh giành quyền lực giữa tầng lớp quý tộc và hoàng tộc. Ðó là sự cân bằng thái cực đầy tốt đẹp.

Khi MacGil nhìn bao quát quanh phòng ngài nhận ra vẫn còn thiếu một người: Người mà ngài muốn bàn luận nhất – Argon. Như thường lệ, thật khó đoán biết trước được thời gian và vị trí ông ta xuất hiện. MacGil chưa bao giờ thôi giận dữ về điều này, nhưng ngài không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận. Cách thức hành động của các Pháp sư thật khó mà đoán biết được. Ông ta không xuất hiện, MacGil phải làm việc khẩn trương hơn. Ngài muốn hoàn tất mọi thứ, để chuyển đến hàng núi việc khác đang chờ đợi ngài trước lễ cưới.

Nhóm quần thần ngồi đối diện ngài quanh chiếc bàn hình bán nguyệt, mỗi vị ngồi trên một chiếc ghế gỗ sồi cổ với tay vịn được chạm trổ công phu, cách nhau lần lượt mười thước.

“Muôn tâu Ðức vua, hạ thần xin phép được bắt đầu,” vị quan coi giữ ngân khố lên tiếng.

“Ngươi nói đi. Nhưng nhớ thật ngắn gọn thôi. Hôm nay ta không có nhiều thời gian.”

“Công chúa hôm nay sẽ nhận được rất nhiều lễ vật quý giá, chúng thần hi vọng điều này sẽ giúp cho công chúa có thêm phần hồi môn nhất định. Hàng nghìn người cũng đang cống nạp, dâng tặng ngài những lễ vật mang tính chất cá nhân, thêm vào đó là những tửu điếm, phòng trọ luôn chật kín người, những điều này cũng sẽ làm gia tăng ngân khố của chúng ta. Nhưng việc chuẩn bị cho sự kiện trọng đại ngày hôm này cũng sẽ làm thâm hụt một phần ngân khố hoàng gia. Thần cho rằng chúng ta nên tăng mức thuế trong dân chúng, và cả tầng lớp quý tộc. Thuế suất thu một lần sẽ giúp giảm bớt áp lực cho sự kiện trọng đại này.”

MacGil nhận thấy vẻ suy tư trên nét mặt vị cận thần này, ruột gan bồn chồn với viễn cảnh ngân khố sẽ bị cạn kiệt. Nhưng ngài chưa muốn tăng thuế thêm nữa.

“Thà ngân khố hạn hẹp mà giữ được sự trung thành của dân chúng còn hơn,” MacGil đáp lại. “Sự giàu có đến từ niềm hạnh phúc của dân chúng. Chúng ta sẽ không đánh thuế thêm nữa.”

“Nhưng thưa Ðức vua, nếu chúng ta không làm—”

“Ta đã quyết rôi. Còn gì nữa không?”

Owen khom người quay về vị trí, vẻ mặt ỉu xìu.

“Thưa Ðức vua,” Brom cất tiếng trầm mặc “Theo lệnh của ngài, chúng thần đã tập trung phần lớn lực lượng tại cung điện cho sự kiện hôm nay. Việc phô diễn sức mạnh sẽ được thể hiện một cách ấn tượng, nhưng ở những vị trí hiểm yếu của chúng ta, lực lượng sẽ bị phân tán mỏng, điều này sẽ rất nguy hiểm và gây tổn hại lớn cho chúng ta nếu bị tấn công.”

MacGil gật đầu, ngài cũng đã dự tính về điều này.

“Kẻ thù sẽ không tấn công khi được chúng ta cho họ ăn uống.”

Tất cả cùng cười vang.

“Còn tình hình từ cao nguyên Highlands?”

“Không có báo cáo về tình hình ở đó hàng tuần nay. Có lẽ lực lượng của chúng đã rút về để chuẩn bị cho lễ cưới và cũng đang sẵn sàng để thực hiện chính sách hòa bình.”

MacGil không chắc về điều này.

“Ðiều đó nghĩa hoặc là lễ cưới được sắp đặt này đã phát huy tác dụng, hoặc là chúng chờ đợi tấn công chúng ta vào dịp khác. Ngươi nghĩ sao về điều này, lão tướng?” MacGil quay sang hỏi Aberthol.

Aberthol hắng giọng, cất giọng khàn khàn: “Thưa Ðức vua, cha ngài và các bậc tiên đế trước ngài chưa bao giở tin tưởng gia tộc McCloud. Tất nhiên bởi vì chúng đang ngủ không có nghĩa là chúng sẽ không tỉnh giấc.”

MacGil gật đầu, bày tỏ sự trân trọng.

“Còn về đội quân Legion?” Ngài quay sang Kolk.

“Hôm nay chúng ta sẽ chào đón lứa tân binh mới,” Kolk trả lời, với cái gật đầu nhanh chóng.

“Hoàng tử nằm trong số đó?” MacGil hỏi.

“Hoàng tử rất dãnh hiện khi được đứng trong quân đội, và là một chàng trai xuất sắc.”

MacGil gật đầu, quay sang Bradaigh.

“Có dấu hiệu gì khác lạ phía bên kia hẻm núi tử địa Canyon không?

“Thưa Ðức vua, quân tuần tra đã phát hiện ra ý định xâm nhập vào lãnh thổ chúng ta qua việc chúng bắc cầu qua hẻm núi tử địa Canyon thời gian gần đây. Ðó là tín hiệu cho thấy tộc người Wild đang chuẩn bị phát động một cuộc tấn công.”

Nổi lên các tiếng thì thầm giữa các cận thần. MacGil cảm thấy lòng thắt lại. Các lá chắn năng lượng là bất khả chiến bại, nó vẫn còn đó, đó đã là sự an tâm.

“Chúng ta sẽ đối phó ra sao nếu có một cuộc tấn công quy mô?” Ðức vua hỏi.

“Miễn là lá chắn còn hoạt động, chúng ta không có lý do gì để lo sợ. Tộc người Wild chưa bao giờ thành công trong việc xâm phạm hẻm núi tử địa Canyon hàng thế kỷ nay. Vì vậy không cần bận tâm lắm về điều này.”

MacGil thì không cho là như vậy. Các cuộc tấn công từ bên ngoài quá dai dẳng, ngài đang phân vân không biết khi nào chúng có thể xâm nhập vào được.

“Thưa Ðức vua,” Firth cất tiếng nói như thể bị nghẹt mũi, “Thần cảm thấy có nghĩa vụ để bẩm báo rằng ngày hôm nay kinh thành của chúng ta sẽ tiếp đón rất nhiều người có chức sắc của gia tộc McCloud. Thần đang lưỡng lự xem liệu điều này có làm Ðức vua trách cứ hay không nếu chúng ta không ra sức chiều lòng họ, đối thủ của chúng ta. Thần muốn đưa ra lời tham vấn rằng Ðức vua nên dành thời gian buổi chiều để tiếp đón họ. Họ sẽ mang đến một đoàn tùy tùng lớn và rất nhiều lễ vật—vì lẽ đó, sẽ có rất nhiều do thám.”

“Ai dám nói những tên do thám chưa có ở đây?” MacGil hỏi lại, nhìn chăm chú vào Firth như thể ông ta chính là do thám vậy—và ông ta tự hỏi liệu chính hắn có phải là do thám hay không.

Firth mở miệng định trả lời, nhưng MacGil thở dài, đưa tay ra dấu đủ rồi. ”Nếu đó là những gì ngươi muốn tấu trình, thì ta phải đi ngay bây giờ, để kịp dự lễ cưới của con gái ta.”

“Thưa Ðức vua,” Kelvin hắng giọng, “dĩ nhiên, là còn một điều nữa. Theo như truyền thống, vào ngày cưới con gái cả của ngài, Mỗi vị MacGil đều đưa ra tên người kế vị. Dân chúng đang mong đợi ngài làm điều tương tự. Họ đang bàn tán xôn xao. Sẽ không thể khuyên can họ để làm dịu mọi thứ. Ðặc biệt khi Thanh gươm Ðịnh mệnh vẫn bất động.”

“Ngươi bắt ta đưa ra người kế vị trong khi ta vẫn đang giữ trọng trách sao?” MacGil hỏi.

“Thưa Ðức vua, thần không có ý mạo phạm,” Kelvin lắp bắp, sắc mặt có vẻ nghiêm trọng.

MacGil giơ tay lên. “Ta biết truyền thống đó. Thật ra thì, ta sẽ nói tên người kế vị ngày hôm nay.”

“Ðức vua có thể cho chúng thần biết người đó là ai không?” Firth lên tiếng hỏi.

MacGil chiếu ánh mắt xuống chỗ ông ta, ra chiều khó chịu. Firth là kẻ không biết giữ miệng, và ngài không tin tưởng ông ta chút nào.

“Ngươi sẽ được biết vào thời điểm thích hợp.”

MacGil đứng dậy, và quần thần cũng đứng dậy theo. Họ cúi đầu theo nghi lễ, quay người hối hả rời phòng.

MacGil đứng đó suy nghĩ không biết thời gian trôi đi bao lâu. Những ngày như thế này ngài ước mình không phải là vua.

*

McGil rời bước khỏi ngai vàng, tiếng bước chân nện xuống mặt sàn vang vọng, xóa tan sự tĩnh lặng, đi qua các phòng rồi tự mở cánh cửa được làm bằng gỗ sồi cổ, kéo tay cầm bằng sắt, bước vào căn phòng bên hông.

Ngài tận hưởng sự yên bình và tĩnh lặng của căn phòng ấm cúng này, như ngài đã luôn từng làm như vậy. Căn phòng rộng khoảng hai chục thước theo các chiều, mái trần của căn phòng hình vòm, đỉnh cao chót vót. Căn phòng được làm toàn bộ bằng đá, với một cửa sổ hình tròn, nhỏ có kính màu ở trên tường. Tia sáng chiếu qua khung cửa pha lẫn ánh vàng và đỏ, làm sáng bừng nhân vật đơn độc trong căn phòng vắng lặng.

Thanh gươm Ðịnh mệnh

Ðặt ở đó, chính giữa căn phòng, nằm trên ngạnh sắt, giống như một báu vật đầy ma lực. Khi còn bé, MacGil thường tới gần, đi loanh quanh và khám phá nó. Thanh Gươm Ðịnh Mệnh, thanh gươm truyền thuyết, cội rễ năng lượng và sức mạnh của toàn vương quốc, được truyền từ đời nay sang đời khác. Bất kỳ ai có đủ sức mạnh để nhấc nó lên sẽ là Người Ðược Chọn, người được ban sứ mệnh để thiết lập trật tự cho vương quốc, giải cứu vương quốc thoát khỏi những mối đe dọa, từ bên trong và ngoài lãnh thổ Vương quốc Nhẫn. Ðó là một truyền thuyết bất tử đã lớn lên cùng tuổi thơ của ngài, và ngay khi được truyền ngai vàng, MacGil đã cố gắng nhấc nó lên với niềm tin ngài là vị vua duy nhất trong các đời vua MacGil có thể làm được. Các bậc tiên vương trước ngài, không ai trong số họ, thành công. Ngài chắc chắn mình sẽ khác. Ngài tin mình chính là Người Ðược Chọn.

Nhưng ngài đã lầm. Cũng như tất cả các vị vua MacGil trước ngài. Thất bại của ngài làm ô uế đời vua của ngài.

Lúc này ngài chăm chú, nhìn ngắm lưỡi kiếm dài của nó, được làm bằng thứ kim loại bí ẩn chưa từng ai giải mã được. Nguồn gốc của thanh kiếm thậm chí còn mơ hồ hơn, truyền thuyết kể rằng thanh kiếm chồi lên giữa một trận động đất kinh thiên động địa.

Xem xét một hồi, ngài lại thấy thật chua xót cho sự thất bại. Ngài được xem là một vị vua tốt, nhưng không phải là Người Ðược Chọn. Thần dân của ngài biết điều đó. Kẻ thù của ngài biết điều đó. Ngài là một vị vua tốt, nhưng dù cho ngài làm được điều gì đi chăng nữa, ngài vẫn không phải là Người Ðược Chọn.

Nếu nhấc được thanh kiếm, ngài cho rằng sự bất ổn sẽ ít đi trong triều đình, sẽ bớt đi những âm mưu. Thần dân sẽ tin tưởng vào ngài hơn, kẻ thù thậm chí sẽ không còn ý định tấn công nữa, một phần suy nghĩ, trong ngài mong muốn thanh gươm biến mất hoàn toàn cùng với truyền thuyết của nó. Nhưng ngài biết rằng điều đó không thể xảy ra. Ðó là lời nguyền— là nguồn sức mạnh—thuộc về truyền thuyết. Thậm chí, mạnh hơn cả một đạo quân.

Khi MacGil chăm chú nhìn vào nó lần thứ một ngàn, ngài không ngừng tự hỏi ai sẽ là người sẽ được giao sứ mệnh ấy. Ai trong số những người cùng dòng tộc với mình nhận sứ mệnh để sử dụng nó? Khi nghĩ về thanh gươm đang nằm trước mặt mình, ngài lại nghĩ về nhiệm vụ trao quyền thừa kế, ngài tự hỏi liệu là ai, ai là người có sức mạnh phi thường để nhấc nó lên.

“Sức nặng của lưỡi kiếm thật khủng khiếp,” một giọng nói vọng đến.

MacGil giật nẩy, ngạc nhiên khi có người xuất hiện trong căn phòng nhỏ này.

Ở phía đó, đứng trước cửa, là Argon. MacGil đã nhận ra giọng trước khi nhìn thấy ông ta. Cảm giác pha trộn giữa sự tức giận vì đến trễ và vui mừng khi cuối cùng ông ta cũng có mặt.

“Nhà ngươi đến trễ,” MacGil nói.

“Cảm giác về thời gian của ngài không giống với thần,” Argon trả lời.

MacGil quay trở lại phía thanh kiếm.

“Ngươi từng nghĩ ta có khả năng nhấc nó lên chứ?” Ðức vua hỏi vọng lại. “Ðó là ngày mà ta trở thành Vua?”

“Chưa từng,” Argon trả lời thẳng thắn.

MacGil quay lại nhìn chằm chằm vào ông ta.

“Ngươi biết ta không có khả năng đó. Ngươi đã biết trước, đúng không?”

“Ðúng như vậy.”

MacGil băn khoăn về điều này.

“Câu trả lời quá thẳng thắn của người khiến ta hoang mang. Ðiều đó không giống với tính cách nhà ngươi.”

Argon đứng bất động, MacGil nhận ra Argon không muốn nói thêm điều gì nữa.

“Ngày hôm nay ta sẽ chọn người kế vị,” MacGil nói. “Thật là vô nghĩa để chọn người kế vị vào những ngày này. Nó tước mất niềm vui của một vị vua trong ngày cưới của con mình.”

“Có lẽ niềm vui như vậy sẽ giảm đi ít nhiều.”

“Nhưng ta còn ngự trị nhiều năm,” MacGil tự vấn.

“Có lẽ không nhiều như ngài nghĩ,” Argon trả lời.

MacGil nhíu mắt, tự hỏi. Ðó phải chăng là một thông điệp?

Nhưng Argon không nói gì thêm.

“Trong sáu đứa con. Ta nên lựa chọn ai?” MacGil hỏi.

“Tại sao lại hỏi thần? Người đã có chọn lựa rồi mà.”

MacGil nhìn ông ta. “Nhà ngươi quả nhìn rõ tâm can ta. Ðúng vậy, ta đã có. Nhưng ta vẫn muốn biết suy nghĩ của ngươi.”

“Thần nghĩ ngài đã có sự chọn lựa sáng suốt,” Argon nói. “Nhưng ngài nên nhớ rằng: một vị vua không thể cai trị đất nước ở bên kia thế giới. Bất kể ai được lựa chọn, thì số phận cũng đã có sự chọn lựa riêng.”

“Ta sẽ sống chứ, Argon?” MacGil hỏi một cách nghiêm túc, câu hỏi ngài muốn tìm lời giải đáp kể từ khi tỉnh giấc vào đêm hôm trước bởi một cơn ác mộng khủng khiếp.

“Ðêm trước ta đã mơ thấy một con quạ,” Nhà vui nói thêm. “Nó đến và lấy mất vương miện của ta. Sau đó một con khác tha ta đi. Trên đường đi, ta thấy vương quốc của mình trải dài bên dưới. Nó đã chuyển thành một màu đen tối khi ta rời đi. Cằn cỗi. Một vùng đất hoang.”

Ðức vua nhìn Argon, mắt ngấn lệ.

“Ðó chỉ là một giấc mơ? Hay là điềm báo?”

“Những giấc mơ luôn mang cho ta cảm giác đáng sợ hơn sự thực, phải thế không thưa Ðức vua?” Argon hỏi.

MacGil chìm đắm trong nỗi suy tư.

“Nguy hiểm đến từ đâu vậy? Hãy nói ta nghe về điều này rõ hơn.”

Argon tiến lại gần nhìn sâu vào mắt ông, đầy mãnh lực. MacGil cảm thấy như thể mình đang chìm vào một cõi riêng.

Argon nghiêng người về phía trước, thì thầm

“Luôn gần hơn ngài nghĩ.”

CHƯƠNG BỐN

Thor trốn trong đống rơm ở phía sau xe ngựa, người xô lệch theo nhịp xe đi dọc con đường quê. Cậu đã đến đây đêm hôm trước và kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi một cỗ xe ngựa đi qua đủ lớn để cho cậu trốn lên mà không bị phát hiện. Ngay sau đó trời chuyển tối, và cỗ xe ngựa chạy nhịp nhàng đủ chậm để cậu bắt kịp và nhảy vào từ phía sau. Cậu hạ cánh trúng đống cỏ khô và trốn ngay trong đó. May mắn thay, người lái xe đã không phát hiện ra cậu. Thor không dám chắc là chiếc xe ngựa này đi đến Kinh thành, nhưng nó đang đi theo hướng đó, và một cỗ xe có kích thước chừng này, với những dấu hiệu này, chỉ có thể đi đến vài nơi.

Thor ở trên xe suốt đêm, cậu thức hàng giờ liền, suy nghĩ về cuộc đối đầu với quái thú Sybold. Cuộc gặp với Argon. Số phận của mình. Nhà cũ của mình. Mẹ mình. Cậu cảm thấy vũ trụ đã trả lời mình, nói về một số mệnh khác biệt dành cho cậu. Cậu nằm đó, hai tay chắp sau đầu, nhìn không chớp mắt lên bầu trời đêm qua khe rách của tấm vải. Cậu quan sát vũ trụ, thật là rực rỡ, những ngôi sao màu đỏ ở tít xa. Cậu hồ hởi. Lần đầu tiên trong cuộc đời, cậu đang thực hiện một chuyến hành trình. Không biết ở đâu, nhưng cậu đang đi. Bằng cách này hay cách khác, cậu sẽ thực hiện theo cách của mình để đến Kinh thành.

Khi Thor mở mắt ra thì trời đã sáng, ánh mặt trời tràn vào, cậu nhận ra mình đã thiếp đi. Cậu nhanh chóng ngồi dậy, nhìn xung quanh, tự trách mình đã thiếp đi. Cậu phải cảnh giác hơn, thật may mắn là cậu chưa bị phát hiện.

Cỗ xe vẫn di chuyển, nhưng không còn rung lắc nhiều nữa. Chỉ có thể là: đã đến đoạn đường đẹp hơn. Chắc hẳn họ đã đến gần thành phố. Thor nhìn xuống và thấy con đường vô cùng nhẵn mịn, không hề có đá lởm chởm hay ổ gà, đường được lát bằng những vò sò trắng mịn. Tim cậu đập nhanh hơn; họ đã đến Kinh thành.

Thor nhìn ra phía sau xe và thấy choáng ngợp. Những con phố toàn bích, rộn ràng với nhiều hoạt động. Hàng tá xe ngựa, với nhiều hình dạng và kích cỡ mang theo tất cả mọi thứ, nườm nượp trên đường. Một chiếc xe chất đầy lông thú; chiếc khác thì chất đầy thảm; lại một chiếc khác chở đầy gà. Trên đường có hàng trăm tiểu thương vội vã xuôi ngược, một số loại gia súc hàng đầu, những người khác thì đội giỏ hàng trên đầu. Bốn người đàn ông mang một bó lụa, được giữ thăng bằng trên thanh đỡ. Ở đây có vô vàn là người, tất cả đều đi về cùng một hướng.

Thor cảm nhận đây mới đúng là cuộc sống. Cậu chưa bao giờ nhìn thấy nhiều người cùng một lúc, rất nhiều hàng hóa, quá nhiều thứ cùng diễn ra. Từ nhỏ tới giờ cậu chỉ sống trong một ngôi làng nhỏ bé, và lúc này đây cậu đang ở giữa trung tâm, chìm giữa biển người.

Cậu nghe thấy một tiếng động lớn, tiếng kẽo kẹt của dây xích, một tấm ván gỗ lớn được hạ xuống, mạnh đến nỗi làm rung chuyển mặt đất. Tiếp theo là một âm thanh khác, tiếng vó ngựa gõ lọc cọc trên mặt gỗ. Cậu nhìn xuống và nhận ra họ đang băng qua một cây cầu; bắc qua một con hào. Một cây cầu kéo.

Thor thò đầu ra ngoài và nhìn thấy những cột đá khổng lồ, chiếc cổng sắt nhọn phía trên. Họ đang đi qua cổng vào Kinh thành.

Ðó là chiếc cổng lớn nhất cậu từng thấy. Cậu nhìn lên tấm chông sắt nhọn, tự hỏi nếu chúng rơi xuống, chúng sẽ chẻ cậu ra làm đôi. Cậu phát hiện thấy bốn hiệp sĩ Silver của Nhà vua đang bảo vệ lối vào, trái tim bỗng đập nhanh hơn.

Назад Дальше